LÀM TRƯỚC NÓI SAU LÀ THÁNH NHÂN, NÓI TRƯỚC LÀM SAU LÀ HIỀN NHÂN, NÓI ĐƯỢC MÀ LÀM KHÔNG ĐƯỢC LÀ LỪA GẠT NGƯỜI KHÁC, LỪA GẠT NGƯỜI LÀM SAO VÃNG SANH. SAO LẠI CÓ ĐẠO LÝ NÀY CHỨ ! NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM CHO ĐƯỢC !
Khi tôi giảng kinh cũng thường nói đến, bản thân phải làm được rồi sau đó hãy dạy cho người, hãy nói đến. Sau khi nói ra, bản thân liền chăm chỉ nỗ lực đi làm thì đây là Hiền nhân. Làm trước nói sau là Thánh nhân, nói rồi sau đó mới thật sự làm được là Hiền nhân, còn nói rồi mà không làm được thì đó là gạt người, lừa gạt người khác thì làm sao có thể thành tựu? Lừa gạt người thì sao có thể vãng sanh? Sao lại có đạo lý này chứ? Nhất định phải làm cho được.
Nhà Nho Trung Quốc cũng có nói, trong quyển Đại Học nói rằng: “Từ thiên tử cho đến thứ dân đều lấy tu thân làm gốc”. Nhà Phật thì gọi là tu hành, nhà Nho thì gọi là tu thân, tên gọi không như nhau, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn tương đồng. Nhất định phải từ chính mình thật sự tu, thật sự làm.
Trích từ PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ TRANG NGHIÊM THANH TỊNH BÌNH ĐẲNG GIÁC KINH giảng giải (tập 341)
Người giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Thời gian: Khởi giảng năm 1998
Cẩn dịch: Vọng Tây cư sĩ
Biên tập: Ban biên tập Tịnh Không Pháp Ngữ
Nam Mô A Di Đà Phật !
Nhận xét
Đăng nhận xét